Gửi mẹ thân yêu của con – người con thương yêu và kính trọng.
Con xin lỗi vì chưa
báo đáp mẹ được gì mà lại có ý nghĩ điên rồ ấy nhưng con mệt lắm rồi mẹ
ơi. Xin mẹ một lần thôi hãy rộng lượng, cố gắng hiểu con, hãy cho con
một con đường để quay trở về, chẳng phải mọi ngôi nhà đều bình yên, ấm
áp vì có các bà mẹ hay sao?
Trong thâm tâm con, mẹ chưa bao giờ xấu, dù mẹ có đối
xử với con thế nào đi chăng nữa nhưng cái gì cũng có giới hạn của nó, mẹ
à. Con sợ niềm tin của con sẽ bị sụp đổ nếu cứ phải tiếp tục chịu đựng
sự phân biệt đối xử của mẹ giữa con và em. Em được mẹ cung phụng, cưng
chiều không khác gì một nàng công chúa, còn con thì khác hẳn.
Năm
nay con bước vào lớp 12, một năm quyết định tương lai của con sẽ ra
sao, con sẽ bước chân vào giảng đường đại học hay là lối rẽ nào khác.
Với nhiều người đại học không phải là cánh cửa duy nhất để thành công
nhưng với con nó là duy nhất. Con không biết mình có thể tiếp tục sống
trong ngôi nhà của mình đến khi nào nếu như con không thi đậu đại học.
Con hiểu mình cần phải làm gì trong giai đoạn này, bản thân con chưa một
ngày thả lỏng, ăn chơi đàn đúm bạn bè, đầu óc lúc nào cũng căng như
dây đàn, áp lực bài vở ở trường, ở trung tâm, ở nhà cứ mỗi ngày lại chất
chồng thêm, chưa bao giờ con đi ngủ trước hai giờ sáng.
Có đôi lúc con và bạn nhắn tin trao đổi bài. Mẹ lại bảo “học hành
không học, yêu đương nhăng nhít, lừa ba dối mẹ, đùn đẩy hết công to việc
nhỏ vào tay mẹ”. Con biết có giải thích thế nào thì mẹ cũng chẳng bao
giờ tin chỉ vì con đã từng bị thi lại một môn, đó có lẽ là vết nhơ khó
tẩy mà cứ mỗi lần con mắc lỗi mẹ lại lôi nó ra để trì chiết con không
ngớt. Lớp đâu phải mình con thi lại, hơn hai phần ba. Không phải mẹ
không biết nhưng sao mẹ cứ hành hạ cái lỗi lầm từ xa xưa của con mãi
thế, các học kỳ sau, học kỳ nào kết quả con cũng tốt, sao chưa một lần
mẹ nhìn thấy sự nổ lực, cố gắng của con.
Hễ cứ nhìn thấy mặt con,
mẹ lại bực tức, khó chịu. Con thật tình không hiểu vì sao. Con luôn cố
gắng làm mọi việc tốt nhất có thể, không chỉ học hành, làm việc nhà mà
con còn tập tành buôn bán trên mạng. Chưa một lần mẹ khen ngợi, động
viên con. Tất cả chỉ có sự chê bai không kìm nén. ” Làm gì mà lâu hơn
rận bò. Chẳng bưa tao làm rốn” hay lúc con mới mở shop, hằng ngày con
phải chụp ảnh, đăng bài, viết giới thiệu sản phẩm… gần hai tháng con vất
vả, mệt nhọc, vẫn chưa bán được một sản phẩm nào gọi là lấy hên. Mẹ
cười nhạt nói “biết ngay mà không có tay buôn bán, dẹp tiệm, đỡ mất thời
gian, công sức. Vô tích sự”.
Những lần con phải nhập viện do bệnh tim tái phát. Con phải làm đủ
các loại xét nghiệm, chụp điện tâm đồ, chích thuốc, cả bệnh viện nồng
nặc mùi thuốc sát trùng cũng không làm con cảm thấy hoang mang, trống
vắng, cô đơn đến cùng cực khi thấy cái nhíu mày, vẻ mặt bực tức, thái độ
dửng dưng của mẹ ” mày lại giả vờ để được quan tâm nữa phải không? mày
đúng là đứa hết hy vọng, chẳng được tích sự gì, chỉ phá là giỏi. Mày làm
mất công mất việc của tao. Mày còn sống sao? biết sinh mày ra hành hạ
đời tao khốn khổ thế này, tao đã bóp mũi cho mày chết chứ không mày báo
oán đời tao.” Mỗi khi con có chuyện dù không cố ý, bao giờ mẹ cũng dành
tặng con những câu nói này. Mẹ có biết con cảm thấy đau như thế nào
không? con tự hỏi con có phải là con ruột của mẹ hay không? con đã làm
gì sai tới mức khiến mẹ ghét bỏ con đến mức này. Mẹ có biết mẹ đôi khi
con nghe thấy giọng mẹ vang bên tai con ” mày là đứa vô tích sự, chả làm
được gì, bỏ đi là vừa”. Thảng thốt, giật mình con ngoảnh lại, hóa ra
mình bị ám ảnh. Vì thế chuyện gì con cũng giữ kín trong lòng. Con cảm
thấy mình mệt mỏi, đuối sức khi cứ phải tỏa ra mạnh mẽ, hờ hững, vô tâm,
vui vẻ trước mỗi trận đòn roi của mẹ. Có khi nào mẹ hiểu con, yêu con,
để ý tới cảm nhận của con hay chưa hả mẹ dù chỉ là một lần thôi? nếu có
chắc mẹ đã không dùng chân đạp vào mặt con, hất cả ly nước nóng lên
người con mà vẫn bình thản như không có chuyện gì… chưa một lần con tỏa
thái độ hỗn hào, chưa một lần con cãi lời mẹ, lúc nào con cũng tâm niệm
“hãy lấy làm hạnh phúc khi mẹ còn đang khỏe mạnh để la mắng mày”. Con
cúi đầu hối lỗi, câm nín chịu trận, lảng tráng ra nơi khác để mẹ bình
tĩnh trở lại nhưng con đã lầm, mẹ gào lên” tao đang nói mà mày dám bỏ đi
à, con ranh kia? Ai cho mày đi, mày là đồ con hư, con hỏng, con bỏ đi,
con khốn nạn. Mày bị câm hả, sao không chịu mở miệng?” Mẹ bảo con nói gì
đây. Con không còn sức để thanh minh, giải thích cho mẹ nữa, mẹ muốn
nghĩ sao cũng được. Mẹ sinh ra con chắc hiểu con hơn ai hết, đúng không
mẹ? Chắc mẹ cũng đã biết cái ý định nhảy lầu tự tử của con nên mới nói ”
chết ở đâu thì chết, đừng làm ô uế nhà tao, đừng bắt tao mất công sinh
mày, nuôi nấng mày lại mất công dọn xác mày”. Con dọn dẹp cái ý nghĩ
chết còn thân xác. Phải làm sao để mình biến mất vĩnh viễn như tan biến
vào hư không. Phải rồi, chỉ cần con xin đi tắm biển, con sẽ lặn thật
sâu, bơi thật xa, uống thêm vài viên thuốc ngủ, thả lỏng bản thân để cho
những con sóng cuốn lấy mình, chết ở biển mấy khi tìm được xác và điều
quan trọng mẹ chẳng bao giờ biết con cố ý tự sát, nó chỉ là một tai nạn –
đơn giản thế thôi. Con đã nghĩ vậy đó, mẹ à.
Con xin lỗi vì chưa báo đáp mẹ được gì mà lại có ý nghĩ điên rồ ấy
nhưng con mệt lắm rồi mẹ ơi. Xin mẹ một lần thôi hãy rộng lượng, cố gắng
hiểu con, hãy cho con một con đường để quay trở về, chẳng phải mọi ngôi
nhà đều bình yên, ấm áp vì có các bà mẹ hay sao?
0 nhận xét:
Đăng nhận xét