Nhỏ đang đau đầu vì tụi đèn pin phá đám, sắp thi tốt nghiệp nhỏ phải
thức khuya đến tận hai, ba giờ sáng, nhỏ sợ thi trượt vỏ chuối thì đi
toi với bố mẹ... Đang loay hoay chẳng biết làm thế nào để giải quyết
những vị khách không mời mà tới này, nhỏ lại nhận một lá thư dưới hộc
bàn chỉ vỏn vẹn có hai câu.
"Dạo này trông nhỏ khác ghê
Mấy anh bạn mụn chắt mê nhỏ rồi"
Mấy anh bạn mụn chắt mê nhỏ rồi"
Cái giọng văn này đích thị là của thằng
Thái rồi, nhỏ cứ thắt mắt không hiểu vì sao hắn cứ hay treo chọc mình
như thế. Lúc nào củng đem chút văn thơ ngẫu hứng ấy ra làm vũ khí tấn
công mình,... nhỏ tự nhủ "hắn có gì hay ho chứ! Chỉ có đẹp trai một
chút, ga lăng một chút, học giỏi một chút. Vậy mà muốn treo ai thì treo
à." Nhỏ dự định một ngày không xa sẽ trả thù thằng nhãi nhiều chuyện ấy.
Đang ngồi thẫn thờ ở cuối lớp. Chợt nhỏ
giật mình khi nghe những giai điệu quen thuộc vang lên "những chiếc giỏ
xe chở đầy hoa phượng, em chở mùa hè của tôi đi đâu..."
Mùa hè sắp về rồi ư! Nhỏ vội reo lên,
nhưng sao lại có nổi buồn mơn mang trong mắt nhỏ. Nhỏ thích mùa hè lắm
cơ mà, nhỏ thích được nghe tiếng ve râm rang trên vòm lá,nhỏ thích được
nhặt những bông hoa phượngg rơi ghép thành cánh bướm xinh để áp vào
những trang giấy trắng, nhỏ thích mổi dịp hè được tha hồ tắm biển. Vậy
thì vì cớ gì mà nhỏ buồn thế nhỉ? Vì nhỏ biết rằng mình sắp phải rời xa
tập thể 12/4, xa ngôi trường Nguyễn Thái Bình thân yêu.
Sáng nay nhỏ đến lớp sớm, trên tay không
quên cầm theo quyển lưu bút mới mua hôm chủ nhật, nhỏ muốn khắc ghi
những kĩ niệm đẹp của một thời học trò thơ ngây, hồn nhiên, trong sáng
vào lưu bút .Nhỏ cẩn thận nén nốt viết những chữ đầu tiên
"yêu sao những năm tháng đẹp
chẳng bao giờ quên được kí ức một thời"
chẳng bao giờ quên được kí ức một thời"
Áo dài ơi! Lưu bút trao tay, rồi lại
quay về đúng nơi xuất phát. Nhỏ cảm động vô cùng khi các bạn lúc nào
củng dành cho nhỏ những tình cảm thật chân thành, nồng ấm. Tụi con trai
thì không quên mang những lời có cánh để viết tặng nhỏ. Bất chợt nhỏ
nhận ra có một trang lưu bút rất lạ, trang lưu bút ấy vẽ một cô gái đang
thẩn thờ nhìn về phía xa xăm, là nhỏ mà! Ai vẽ nhỉ? Nhỏ tự hỏi với
lòng.
Nét chữ quen quá! Nhỏ vội đọc ngay: "Vậy
là sắp phải chia tay. Hạ về thật ư! Thái nghe sao buồn quá! Thái sẽ nhớ
lắm những nụ cười thân thương, nhớ gương mặt ngây ngô của Thuỷ. Thuỷ à!
Mổi chúng ta ai củng có một lựa chọn riêng trong cuộc sống, Thuỷ muốn
làm một nhà báo Thái thì thích mình sẽ làm một kĩ sư trong tương lai!
Thái biết rằng con đường chúng ta đang đi tới sẽ lắm những chông gai,
trắc trở. Nhưng đừng bao giờ nhụt chí Thuỷ nhé! À còn một chuyện nữa
Thái muốn nói với Thuỷ là Thuỷ xinh lắm! Những cái mụn đáng ghét kia có
thể che đi vẻ đáng yêu trên gương mặt Thuỷ, nhưng tâm hồn của Thuỷ đối
với Thái lúc nào cũng đep, cũng trong sáng như những viên pha lê. Nếu
một ngày thuỷ đang cô đơn hảy nhớ gọi phone cho Thái... Thái định viết
hai câu tiếp theo cho bài thơ ngẫu hứng Thuỷ nghe nhé!
Vậy là mụn đã đi rồi
Mặt ai giờ bổng rạng ngời như hoa
Mặt ai giờ bổng rạng ngời như hoa
Thuỷ mãi mãi là đoá hoa đồng nội xinh tươi nhất trong lòng Thái."
Cảm xúc chợt ùa về.tự dưng nhỏ không còn
ghét Thái nữa mà thay vào đó là chút bâng khuâng xao xuyến trong lòng.
Vậy ra Thái không ghét nhỏ à! Lạ nhỉ! Nhỏ tự nhủ với lòng mình...
Vương Thị Dung
(Quảng Nam)
0 nhận xét:
Đăng nhận xét