728x90 AdSpace

Tin mới nhất
Thứ Tư, 8 tháng 4, 2015

Lá thư tình đầu tiên

Không nhớ đó là ngày mấy, tôi chỉ nhớ đó là ngày cuối của niên khóa tôi học lớp 7, trường Nguyễn Du. Lớp tôi ăn liên hoan. Cô giáo viết dòng chữ thật to bằng phấn đủ màu trên bảng "Tạm Biệt"... Chúng tôi thì chẳng ý niệm chia tay là gì, thấy vui như Tết. Chúng tôi chuyện trò và chuyền tay viết lưu bút, đứa nào cũng nặn óc văn vẻ "mùi mẫn" như Thành Được Ngọc Giàu, còn tô màu xanh đỏ quanh mấy câu thơ thường xuyên được sao chép sử dụng, tôi còn nhớ tới giờ: "Trăng kia khi tỏ khi mờ. Mong rằng tình bạn đừng mờ như trăng", rồi thì "Hoa kia khi nở khi tàn. Mong rằng tình bạn đừng tàn như hoa" ...

Đang lúm xúm với đám bạn, tự nhiên nó đến, không dám gần, đứng xa xa, ra hiệu trỏng trỏng:

- Ra nói này nè!

Con trai con gái, thời của tôi, là hai thái cực của quả địa cầu, cha mẹ không cần dạy "nam nữ thọ thọ ...", chúng tôi chẳng bao giờ "tương thân" với nhau, không thích, mà cũng không muốn. Thế mà không hiểu sao nó kêu tôi ... Và cũng không hiểu sao tôi cũng rời đám bạn, lưỡng lự bước theo nó ...

.. Nó, tên của nó là D., nếu tôi viết nguyên tên của nó ra có thể nhiều người biết, bởi làng trên xóm dưới đều biết nó, nổi danh là một đứa ngang ngược quậy phá từ nhỏ ... Nhà nó gần ngã ba Bùi Thị Xuân. Học lớp 6 lớp 7 nó đã biết hút thuốc, mái tóc lúc nào cũng dài hoe cháy, cặp mắt luôn dương to, ngầu đỏ như muốn ăn tươi nuốt sống người khác... Tôi không thích nó, và cũng như nhiều đứa khác trong trường, sợ nó, như sợ hung thần.

...Vậy mà lúc đó nó kêu tôi, tôi ngớ ngẩn theo nó ra ngoài hành lang. Nó bất ngờ quay lại, dúi vào tay tôi một mảnh giấy ... Tôi không nhớ sau đó nó làm gì, chỉ biết sau đó nó ... biến mất...

Thật nhanh, gần như vụng trộm, tôi mở mẩu giấy ra đọc vội. Hắn viết dòng chữ to tướng bằng bút chì:

"Tui yêu ấy nhiều lắm. Ký tên: D.".
 
 Mặt tôi nóng bừng, mắt tôi hoa lên... Tôi hoảng hốt vò cục tờ giấy ... rồi lại mở ra coi ... Càng lýnh quýnh khi mấy đứa bạn gái thò đầu ra lố nhố, tôi lật đật vất mẩu giấy vào thùng rác, tựa như vừa vất một cục than đỏ ... Lúc ấy tôi sợ đủ thứ, sợ bạn cùng lớp biết, sợ ba mẹ biết, sợ đến độ cả tiếng đằng hắng của cô giáo cũng làm tôi giật mình ... Tối về ngủ, tôi cũng còn sợ, tự trách mình sao không xé mẩu giấy thật vụn trước khi vất, ngộ nhỡ có ai lục thùng rác kiếm ra ...

... Thật sự thì không ai lục thùng rác và cũng chẳng ai kiếm ra lửa khói gì... Câu chuyện này có mình tôi và nó biết ...

Tôi không biết góc giấy vở học trò nát nhàu vì xếp nhiều lần ấy có kể như là "thư tình" không, theo những câu truyện và trí tưởng tượng của tôi thuở đó, thư tình chắc chắn phải khác, phải viết thật dài, thật hay, phải xưng "anh" và "em", và phải bỏ trong bì thư thơm ngát ... chứ không phải cụt lủn, "tui" với "ấy", rồi còn "ký tên" như bản kiểm điểm vậy ... Nhưng bây giờ nghĩ về mẩu giấy kỳ khôi ấy, tôi cứ cho nó là "thư tình" đi ... vì cuộc đời này cũng nhờ biết bao nhiêu chữ "cứ cho" mà dễ thương hơn ... ;)
Langbiang 05.2009
  • Blogger Comments
  • Facebook Comments

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

Item Reviewed: Lá thư tình đầu tiên Rating: 5 Reviewed By: Tuấn Anh